Articles by "Tình Yêu"
Showing posts with label Tình Yêu. Show all posts


Vô giá

Tôi vẫn nhớ ngày mẹ đưa tôi đi chọn mua áo cưới. Hôm đó, tôi đứng trên một cái bục được trải thảm màu xanh đậm và xung quanh là những tấm gương sáng bóng. Người bán hàng mang cho tôi rất nhiều áo để thử, còn mẹ giúp tôi mặc áo vào và xem chiếc áo nào phù hợp với tôi nhất. Tôi như nàng công chúa xúng xính trong những chiếc áo cô dâu lộng lẫy. Đến chiếc áo thứ năm, chúng tôi mới tìm được cái vừa ý. Tôi chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với mẹ như lúc ấy, nhất là khi mẹ nâng chiếc đuôi áo cưới lên và cười nói: "Đây là chiếc áo cưới dành riêng cho con đấy". Có thể cho đến suốt đời, tôi không bao giờ quên câu nói đó của mẹ tôi. Hai mươi năm sau, tôi bây giờ là chủ một cửa hàng chuyên bán đồ cũ. Vào một buổi chiều, có hai mẹ con bước vào xem hàng một cách lưỡng lự. Họ nhấc từng món hàng lên xem rất cẩn thận, nhưng hình như không có món nào vừa ý.
Chợt người mẹ quay lại hỏi tôi:
- Cô có chiếc áo đầm nào dài cỡ con gái tôi không? Nó sắp kết hôn, chúng tôi đã tìm kiếm chiếc áo cưới ở khắp các cửa hàng đồ cũ nhưng vẫn không có. Cô làm ơn giúp chúng tôi?
Tôi lắc đầu và họ đi ra khỏi cửa hàng... nhưng ánh mắt buồn bã và thất vọng của cô gái khiến tôi động lòng. Tôi nhớ đến chiếc áo cưới của tôi, chiếc áo mà tôi dự định sẽ dành cho con gái của mình:
- Ồ, xin đợi một chút!
Tôi vội vã vào phòng mình lấy ra cái túi xách lớn:
- Tôi không có chiếc đầm dài, nhưng cô có thể thử chiếc áo cưới này.
Cô gái mỉm cười, đôi mắt chứa chan hy vọng:
- Vâng, cám ơn bà.
Khi cô gái mặc chiếc áo vào, tôi ngỡ ngàng nhìn và không thể tin vào mắt mình nữa, cô gái rất giống tôi cách đây hai mươi năm về trước. Đứng trên bục gỗ màu đỏ, cô nâng niu chiếc áo cưới với vẻ mặt rạng rỡ. Người mẹ đứng bên cạnh vuốt phẳng những lớp ren ở tay áo và thì thầm âu yếm: "Đây chính là chiếc áo cưới dành riêng cho con đấy".
- Bà có bán chiếc áo này không ạ? Giá của nó bao nhiêu, thưa bà? - Cô gái ngập ngừng hỏi.
- Cháu có bao nhiêu tiền? - Tôi không nói giá chiếc áo mà hỏi lại.
Cô gái lấy trong ví ra một cuộn giấy bạc bị nhàu nát, đếm rồi nói:
- Cháu chỉ có 17 đôla thôi! Cháu nghĩ chắc không đủ tiền để mua chiếc áo này đâu! - Cô gái nhìn chiếc áo với vẻ đầy nuối tiếc.
- Ồ! Không, giá chiếc áo cưới này chỉ 17 đôla thôi! - Tôi đột nhiên thốt lên.Khi hai người ra về, tôi vẫn còn xúc động. Không phải vì tôi tiếc chiếc áo cưới của mình, mà cho đến bây giờ tôi mới nhận ra: "Tiền bạc không thể mua được những kỷ niệm vì chúng là vô giá. Chiếc áo cưới ấy không tạo nên những ký ức đẹp cho cuộc sống, mà chỉ có tình yêu mới làm được điều ấy".
- Tùng Dương
Theo Meaning of Life
“Không có niềm hạnh phúc nào êm dịu bằng lòng yêu thương giúp đỡ những người mà hoàn cảnh đưa đến gần trái tim ta.”
- J. Reynand


Tình yêu từ tấm ảnh

“Hạnh phúc thường nấp đằng sau cánh cửa mà bạn không ngờ tới.”

Vào một ngày mùa đông, tuyết trắng xóa phủ khắp thành phố như chiếc chăn bông khổng lồ, ba cô gái trẻ cùng nhau đến vườn bách thảo Chicago chơi trượt tuyết. Thời tiết lạnh đến nỗi cây cối chỉ còn trơ lại những cành khẳng khiu, thế nhưng cảnh vật trơ trụi ấy vẫn không ngăn được những tiếng cười trong trẻo của các cô thiếu nữ.
Niềm vui của họ đã cuốn hút một phóng viên ảnh đang có mặt ở đó. Ông để ý đến cô gái trong nhóm có khuôn mặt thanh tú, khoác chiếc áo có đính bông hoa đỏ rực cùng màu với đôi găng tay. Trông cô thật nổi bật giữa màu tuyết trắng. Trong phút chốc, bằng sự tinh tế của nghề nghiệp, ông đã nhìn thấy một bức ảnh tuyệt đẹp. Ông đề nghị chụp cho cô gái đó một bức ảnh. Đối với các cô gái đây quả là một lời mời hấp dẫn. Ông nheo mắt bí ẩn và nói:
- Ngày mai sẽ có một món quà đặc biệt dành cho cô bé đấy!
Thật bất ngờ, ngày hôm sau bức ảnh xuất hiện trên một tờ báo lớn khiến hàng nghìn độc giả ngưỡng mộ. Harry Allswang là một trong hàng trăm chàng trai say mê nụ cười rạng rỡ của cô gái trong bức ảnh. Bối cảnh bức ảnh thật sống động, đối lập giữa khung cảnh thiên  nhiên cằn cỗi, vẻ đẹp thanh xuân của cô gái toát lên sức sống mãnh liệt khiến anh cứ muốn mãi ngắm nhìn. Anh thấy lòng mình có một cảm giác thôi thúc muốn tìm gặp cô gái ấy bằng mọi cách. Tuy nhiên, bên cạnh cảm xúc của trái tim, lý trí anh lại bảo: "Điều đó có nghĩa gì chứ? Làm sao mình có thể yêu một người qua bức ảnh được? Chuyện đó thật buồn cười!"...
Thời gian trôi qua, anh phải đi nghĩa vụ quân sự và trở thành người huấn luyện bắn súng máy tại Fort Knox, Kentucky. Dường như cô gái trong bức ảnh năm nào đã nằm sâu trong ký ức của anh. Anh vẫn là chàng thanh niên độc thân, đáng yêu và được nhiều người ở đó nhiệt tình giới thiệu các cô gái, nhưng trái tim anh chưa rung động trước một người nào.
Sau đó, anh xuất ngũ và trở về thành phố Chicago. Để chúc mừng anh trở về, một người bạn mời Harry đến tham dự buổi hội khiêu vũ ở Hilton.
Khi hai người đến đấy, mọi người đang kéo nhau ra sàn nhảy. Anh nhìn lướt toàn cảnh buổi tiệc và lập tức chú ý đến một thiếu nữ đang ngồi cùng với một nhóm bạn trẻ.
Harry nói thầm vào tai bạn:
- Thấy cô gái đó không? Mình muốn đến mời cô ấy cùng nhảy.
Nhưng khi anh bước đến, thì cô gái đã cùng một bạn nhảy khác tiến ra sàn. Trông cô gái thật duyên dáng và anh cảm thấy cô có một vẻ gì đó thân thiện và gần gũi. Qua tìm hiểu anh biết tên cô là Betty và anh lịch sự mời cô khiêu vũ bản thứ hai. Dù chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng cả Harry và Betty đều cảm thấy rất mến nhau. Họ say sưa khiêu vũ bản thứ hai, thứ ba, thứ tư... và cho đến cuối buổi tiệc mà vẫn không muốn rời nhau.Dù còn e ngại, nhưng trái tim của họ cảm thấy rất gắn bó, quyến luyến nhau. Thế rồi sau một thời gian hò hẹn và tìm hiểu, Harry ngỏ lời cầu hôn Betty.
Không lâu sau lễ cưới, Harry và Betty đến dạo chơi vườn bách thảo Chicago. Đó là một ngày đầu đông, lớp lá khô giòn xào xạc dưới chân họ. Nhìn những bông tuyết bắt đầu nhẹ nhàng bay trong không trung, Betty chợt nhớ lại kỷ niệm lần đến chơi trượt tuyết ở đây và bức ảnh ngẫu nhiên được chụp của mình. Cô hào hứng kể cho Harry nghe:
- Anh biết không, vào một ngày mùa đông năm em mới 15 tuổi, một nhà nhiếp ảnh đã chụp hình của em khi em đến đây chơi cùng với mấy người bạn. Ngày hôm sau bức ảnh đó được đăng trên báo, em nhận được rất nhiều lời khen và thư làm quen đấy.
Harry sững sờ quay sang nhìn vợ:
- Lúc đó em mang đôi găng tay đỏ và trên áo khoác cũng cài một bông hoa màu đỏ phải
không?
Đến lượt Betty sửng sốt. Cô thốt lên:
- Sao cơ, đúng rồi! Làm sao anh biết được điều đó?
Anh không trả lời câu hỏi của Betty mà nói: - Vậy là em yêu ơi! Anh đã để ý đến em từ lúc em mới 15 tuổi đấy. Anh đã ngắm nhìn tấm hình của em và rất muốn làm quen với em. Sau đó, anh vào quân đội, rồi xuất ngũ và gặp em tại buổi tiệc ấy. Chẳng trách lúc đó anh cảm
thấy em rất quen nhưng nghĩ mãi không ra!
Trong vườn bách thảo, cảnh vật vẫn như những mùa đông trước với khí lạnh và những hàng cây trụi lá, nhưng giờ đây họ đã có nhau, cùng nắm tay đi bên nhau và cảm nhận hơi ấm của mình hòa quyện trong cái lạnh của thời tiết. Mùa đông năm nay, sức sống tiềm ẩn bên trong tâm hồn của con người và cây cối hình như mãnh liệt hơn.
Theo Small Miracles for Love



Ngọn lửa tình yêu

Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi lên 9 tuổi, và cũng trong năm đó tôi mắc phải một căn bệnh khó hiểu. Hai đầu gối của tôi bỗng nhiên sưng phù lên khiến tôi đau đớn vô cùng và không đi được nữa. Tôi được đưa vào bệnh viện, các bác sĩ đã áp dụng nhiều phương pháp tân tiến lúc bấy giờ để chẩn đoán và chạy chữa cho tôi, nhưng vẫn không đem lại kết quả gì. Họ cho biết là bệnh tình của tôi có thể do yếu tố tâm lý gây nên. Vì vậy, hàng ngày tôi không chỉ được nhiều bác sĩ chuyên khoa theo dõi, mà còn có cả những chuyên gia tâm lý đến điều trị.
Sau ly hôn, cha mẹ tôi sống ở hai thị trấn, vì vậy họ không có cơ hội gặp lại nhau. Đến lúc tôi đổ bệnh bất thần, hai người vô cùng lo lắng và luôn túc trực ở bệnh viện, đồng lòng chăm sóc cho tôi.
Khi tôi mới nhập viện, mẹ tôi ở lại với tôi cả ngày, nhưng khi thấy cha tôi đến để trực ca đêm thì bà rời phòng lập tức, y như hai người không muốn chạm mặt nhau vậy. Vài tuần sau, bà bắt đầu nấn ná lại một chút khi cha tôi đến, rồi cả hai người cùng mỉm cười với nhau, cho dù lúc đầu còn gượng gạo đôi chút. Vì "ca trực" chồng chéo nhau, nên thỉnh thoảng cha mẹ tôi phải trao đổi để thống nhất việc chăm sóc cho tôi. Thỉnh thoảng bác sĩ thông báo hay yêu cầu điều gì, bà muốn có ông cùng nghe. Thường lúc đó mẹ tôi lại bật
khóc, còn cha tôi quàng tay và an ủi vỗ về. Điều này khiến tôi ấp ủ hy vọng hai người sẽ quay trở lại với nhau.
Sau ba tháng điều trị trong bệnh viện, căn bệnh của tôi vẫn không có chuyển biến tốt và các bác sĩ không còn cách nào làm cho đôi chân tôi hồi phục. Tôi được xuất viện và bác sĩ bảo rằng tôi vĩnh viễn sẽ không còn bước đi được nữa.
Bất kể lời dự đoán nghiệt ngã của bác sĩ, tôi vẫn còn một tia sáng trong đời mình khi biết cha mẹ tôi lại yêu thương nhau và quyết định tổ chức cưới một lần nữa! Tôi như được tiếp thêm sức sống và cho dù không đi được, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Sáu tháng sau khi cha mẹ tôi đoàn tụ, tôi bắt đầu cử động hai chân và nhấc đi từng bước.
Từ đó đến nay, tôi đã đi đứng bình thường và không hề gặp một khó khăn nào cả, ngoại trừ thỉnh thoảng hai đầu gối có nhói đau một chút. Các bác sĩ không tìm ra nguyên nhân gây bệnh, và bây giờ họ càng không thể giải thích được vì sao bệnh tình của tôi hồi phục được như vậy. Riêng tôi thì biết rõ! Cha mẹ tôi đã đoàn tụ và gia đình tôi được sống hạnh phúc.
Đó là phương thuốc đặc biệt khiến tôi đi được bình thường.
Tôi thầm cám ơn căn bệnh đã tạo cơ hội nhen lại ngọn lửa tình yêu của cha mẹ tôi và cho tôi sức mạnh vượt qua được vết thương trong tâm hồn mình.
- Trọng Nhân
Theo Chicken Soup for The Soul



Trái tim bất tử

Vào tối ngày 28 tháng 2 năm 1996, Shafeeq Murrell phóng ra khỏi nhà để đến chơi bóng rổ với nhóm bạn. Bất ngờ không biết từ đâu, hai tên cướp nổ súng vào nhau và vô tình trúng vào người Shafeeq khiến cậu ngã xuống.
Cả gia đình tuyệt vọng đứng chờ ở bệnh viện, họ khóc và không ngớt cầu nguyện cho Shafeeq. Chị gái của Shafeeq là một y tá, biết được tình trạng không thể cứu vãn của em trai mình, nên thu hết can đảm nói với cha mẹ việc hiến tặng nội tạng của Shafeeq.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện Temple ở Philadelphia, ông Larry Montgomery - cha của ba đứa trẻ - đang từng giờ từng phút chờ đợi một quả tim mới. Trước đó, vào tháng 3 năm 1995 trong khi đang chạy bộ, ông bị đột quỵ và ngất lịm trên đường. Nhờ mọi người đưa vào bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán ông bị trụy tim hoàn toàn.
Larry nằm mê man trong bệnh viện và duy trì sự sống nhờ máy trợ tim. Cả gia đình mong chờ một quả tim được hiến tặng, nhưng hy vọng ngày càng tắt dần. Mọi người đau xót nhìn ba đứa trẻ sắp mất cha mà không giúp gì được cho chúng cả.
Ngày 2 tháng 3 năm 1996, gia đình Larry nhận được tin tốt lành: Đã có một quả tim mới cho ông. Vào lúc 3 giờ sáng ngày hôm sau, Larry được phẫu thuật ghép tim mới. Triệu chứng sau cuộc ghép tim làm ông bị sốc và bất tỉnh liên tục. Các bộ phận bên trong cơ thể hình như phải vận hành nhiều hơn để thích nghi với một quả tim mới đang đập mạnh mẽ, dồn dập trong lồng ngực. Việc hiến tặng nội tạng này được mọi người giấu kín, nhưng Robert - anh trai của ông - đã lặng lẽ tìm hiểu và biết được chủ nhân của quả tim mà em ông nhận được. Đến khi Larry xuất viện, Robert đặt vào tay của ông một phong bì dán
kín và nói rằng sau này ông có thể cần đến nó.
Larry dần dần hồi phục, ông ngắm nhìn ba đứa con trai của mình và cảm ơn người đã mang lại cho ông cuộc sống một lần nữa. Qua phong thư của Robert, ông biết đến câu chuyện thương tâm của gia đình Murrell ở đường Wharton, Philadelphia. Nhịp đập vững chắc, dồn dập trong lồng ngực của ông nhắc Larry về nỗi đau của họ. Đôi lúc, ông rất muốn gặp và cám ơn gia đình Murrell, nhưng ông sợ rằng niềm hạnh phúc của mình có thể gợi cho họ về nỗi đau mất mát người thân. Vì vậy, Larry do dự không liên lạc. Một buổi sáng mùa xuân năm 1998, một người bạn của Larry mời ông đến nhà dự tiệc.
Lúc xe băng qua những con đường ở Philadelphia, một lần nữa quả tim trong lồng ngực Larry bỗng đập dồn dập.
Trở về nhà, Larry nghiềm ngẫm những cảm xúc xuất hiện trong người ông khi tình cờ đi qua vùng Philadelphia. Ông quyết định nhấc điện thoại và hẹn một cuộc gặp mặt với gia đình Shafeeq.
Cuộc hội ngộ diễn ra trong văn phòng Cấy ghép nội tạng tại thung lũng Delaware. Đây cũng là nơi diễn ra cuộc phẫu thuật ghép tim của người hiến tặng - Shafeeq - cho người nhận tim - ông Larry.Nước mắt bà Gail nhòa lệ khi nhìn thấy vợ chồng Larry và ba đứa cháu nhỏ:
- Ông có một gia đình thật hạnh phúc! Con trai tôi đã làm được một việc có ý nghĩa và tôi đã hiểu được một điều: "Trái tim thì luôn luôn chứa đựng tình yêu thương". Chị gái của Shafeeq nói:
- Tôi không đủ dũng khí để đến thăm mộ Shafeeq, nhưng bây giờ thì có thể rồi. Hai vợ chồng Larry xúc động đến độ bật khóc. Họ thật sự biết ơn gia đình Shafeeq và chia sẻ nỗi đau, nỗi mất mát mà gia đình Murrell đang gặp phải.
Sau đó, gia đình Montgomery và gia đình Murrell vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Họ thân thiết với nhau như có mối quan hệ ruột thịt. Larry đã xem gia đình Murrell là gia đình của mình. Tháng 1 năm 1999, Gail gọi cho Larry báo tin thời gian diễn ra phiên tòa xét xử
những kẻ đã sát hại Shafeeq.
Vào buổi sáng ngày đó, Larry Montgomery ngồi cạnh bà Gail Murrell nhìn hai tên tội phạm được đưa đến phòng xử án. Giây phút đó làm ông căng thẳng đến mức chóng mặt.
Những kẻ sát nhân này chỉ trong một giây bóp cò đã lấy đi sinh mạng Shafeeq và cứu sống cuộc đời của ông. Trái tim của ông - trái tim của Shafeeq - như loạn nhịp trong lồng ngực ông. Khi bản tuyên án được đọc lên, cả hai gia đình không thấy vui mừng. Họ không cảm thấy mình là người chiến thắng vì họ biết nỗi đau đớn mất đi người thân là như thế nào và bây giờ thân nhân của những kẻ giết người cũng đang gánh chịu. Ông Larry cảm thấy tội
lỗi vì ông là người duy nhất đón nhận sự tốt lành từ tấn bi kịch này. Chị gái của Shafeeq dường như hiểu được tâm trạng của ông:
- Ông đừng nghĩ như thế! Chúng tôi rất vui mừng vì ông có thể tiếp tục sống và che chở
cho ba đứa con nhỏ của ông.
Bà Gail nói tiếp:
- Ông biết không, chúng tôi đã tặng hết nội tạng của Shafeeq, nhưng không có ai liên lạ lại với chúng tôi. Nhưng không sao cả, bởi vì người mà chúng tôi mong đợi sẽ được gặp gỡ chính là ông - người đang nuôi dưỡng trái tim bất tử của Shafeeq.
Nhìn vào ánh mắt của bà, ông Larry hiểu được niềm vui an ủi trong tâm hồn của các thành viên gia đình Shafeeq. Ông đã trở thành "một di sản sống của tình yêu" mà gia đình họ mong đợi, và bất cứ nơi nào ông Larry đến thì ở đó Shafeeq cũng hiện diện.
- Khánh Trình
Theo The Stories of Life
“Không phải người có nhiều của cải mới là người giàu có. Chính những người biết cho đi
nhiều nhất mới là người giàu có."
- Erich Fromm -



Vết chàm trên khuôn mặt

Kelly Johnson là một cô bé xinh đẹp, ngoại trừ có một vết chàm rất to bên má phải của em. Cha mẹ cô bé rất đau lòng và lo lắng cho tương lai của Kelly, vì vậy họ cố gắng để cô bé có một cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác. Tính tình của Kelly dễ thương, vui vẻ và hòa nhã với mọi người, thậm chí cô bé rất tự tin làm quen với các bạn mới. Tuy nhiên, mọi chuyện thay đổi khi Kelly lên trung học.
Bước vào tuổi dậy thì, những mặc cảm về hình dáng bên ngoài bắt đầu xuất hiện trong tâm trí Kelly. Những cậu con trai chỉ xem cô là một người bạn đơn thuần, nhưng để kết đôi đi chơi, đi khiêu vũ thì họ đều lẩn tránh Kelly. Kelly không còn vui vẻ hồn nhiên như trước khi nhận ra thái độ e dè, thận trọng của các bạn trai trong những lần tiếp xúc với cô. Nghe bạn bè bàn tán chuyện hẹn hò trai gái, Kelly cảm thấy tủi thân.
Thời gian trôi qua, Kelly quyết tâm cố gắng học thật giỏi. Cô tham gia các hoạt động từ thiện ở bệnh viện, nhà thờ và được nhiều người yêu mến. Nhưng tính tình của cô ngày càng trầm lặng như để che đậy một nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn mình.
Kelly tốt nghiệp đại học và chuyển đến sống ở thành phố New York. Cô có một công việc ổn định và ở chung căn hộ với một người bạn tên là Sue. Sue là người sôi nổi, nhiệt tình và có rất nhiều bạn bè. Mỗi lần bạn của Sue đến, Kelly chỉ biết lẩn tránh trong phòng ngủ. Ẩn sâu trong thái độ bình thản của mình, cô cảm thấy nhói lòng trước niềm vui của cô bạn Sue.
Kelly không đủ tự tin để hẹn hò với một ai. Cô cho rằng, bất cứ người con trai nào khi chọn bạn gái đều chú ý đến hình thức của cô gái ấy. Vì vậy, cô luôn cảm thấy đau khổ và mặc
cảm khi gặp gỡ các chàng trai. Mỗi khi nghĩ đến điều đó là cô lại cảm thấy buồn tủi, bất lực... Và cứ thế, nỗi cô đơn ngày càng xâm chiếm trái tim cô.
Một tối nọ, Sue chạy vội vào nhà và cầu cứu Kelly:
- Trời đất ơi, mình về trễ quá rồi! Mình có hẹn với một anh chàng trong mười phút nữa, nhưng mình còn phải tắm rửa, trang điểm, chọn quần áo... Mình không thể chuẩn bị kịp trong mười phút. Kelly ơi, nếu chuông cửa reo, cậu hãy ra trả lời giùm mình nhé.
Nói xong, Sue phóng vào phòng tắm mà không để Kelly kịp phản ứng. Kelly nói lớn:
- Nhưng cậu biết mình không thích gặp người lạ mà Sue!
Sue gào lên:
- Kelly ơi, cậu làm ơn giúp mình chuyện này đi!
Kelly ấm ức:
- Mình biết nói gì với anh chàng đó đây. Mình có gặp anh ta lần nào đâu?
- Mình cũng chưa biết mặt, chỉ mới được giới thiệu thôi! Ngay sau đó, chuông cửa reng. Kelly rầu rĩ nói:
- Chắc là cậu sẽ vui khi biết anh ta đến đúng giờ đấy.
- Thôi mà - Sue nài nỉ - Kelly giúp mình đi! Nói chuyện với anh ta một chút, được không?
Kelly miễn cưỡng ra mở cửa trong ý nghĩ chua chát: "Ừ, để rồi anh chàng sẽ sợ chết khiếp khi thấy mặt mình cho mà xem! Chắc anh ta sẽ rất thất vọng khi tưởng mình là Sue đây...".
Khi cánh cửa mở ra, cô buột miệng nói ngay vì sợ chàng trai hiểu nhầm:
- Chào anh, tôi không phải là Sue, tôi là Kelly - bạn cùng phòng với Sue. Cô ấy về nhà hơi trễ, nên nhờ tôi xin lỗi. Tôi lấy thứ gì để anh uống được không?
Hai mươi phút sau, Sue bước ra:
- Chào anh Keith, xin lỗi vì đã để anh chờ.
Kelly nhận thấy gương mặt anh ta sáng lên khi nhìn Sue. Cô cảm thấy thật đau lòng
nhưng vẫn lịch sự đứng dậy nói:
- Thôi, anh gặp Sue rồi đó. Tôi xin phép đi vì có việc bận. Chúc hai người vui vẻ. Keith nói
với Kelly:
- Được nói chuyện với cô, tôi rất vui! Cô trả lời:
- Tôi cũng vậy.
Tối hôm sau, Keith gọi điện thoại đến lúc Sue đi làm chưa về. Nhận ra tiếng của Keith,
Kelly nghĩ thầm: "Chắc buổi đi chơi thú vị lắm nên chàng sốt sắng gọi điện đến đây!". Kelly
nói:
- Chào anh, tôi xin lỗi nhưng Sue chưa về nhà.
- Không sao đâu, tôi gọi đến không phải để gặp Sue. Tôi... - Giọng anh ấp úng trong ống
nghe. Kelly hỏi:
- Xin lỗi anh cần gì? - Tôi gọi để nói chuyện với cô, Kelly à - Giọng nói của Keith nghe thật
đặc biệt.
- Tôi à? Tôi không hiểu... À! Anh muốn hỏi tôi về Sue phải không?
- Không đâu Kelly. Tôi không muốn nói chuyện với cô về Sue. Tôi muốn nói chuyện với cô
về Kelly.
Kelly cảm thấy bối rối:
- Tôi ... tôi không hiểu.
- Kelly à! Tôi chỉ mới gặp Sue lần đầu tiên thôi và tôi cũng được quen biết Kelly tương tự như vậy. Bây giờ, tôi nghĩ tôi đã gặp được người cần gặp rồi.
Kelly cảm thấy tim mình đập mạnh và im lặng vì sợ mình đang nghe nhầm. Nhưng giọng
của Keith vẫn tha thiết vang lên:
- Kelly à! Cô chính là người mà tôi muốn làm quen và kết bạn, chứ không phải người nào
khác.
Kelly lắp bắp:
- Anh... anh... không nhìn thấy vết chàm trên mặt tôi sao?
Tiếng Keith dịu dàng: - Anh có thấy, và anh cũng nhìn thấy tính tình dịu dàng, khoan dung trong tâm hồn em. Tất cả những vẻ đẹp đó quan trọng hơn nhiều so với vết chàm trên
khuôn mặt. Anh hy vọng có nhiều cơ hội gặp gỡ em để chứng minh những điều anh nói là sự
thật.
... Kể từ buổi nói chuyện đó, tình yêu của Keith đã thực sự xóa tan nỗi mặc cảm, tự ti của
Kelly và đem lại niềm vui, sự yêu đời lạc quan trong cuộc sống của cô. Họ đã yêu nhau và
sống bên nhau hạnh phúc.
Giờ đây bằng những phương pháp y học hiện đại, vết chàm trên gương mặt của Kelly đã được tẩy xóa, nhưng cô vẫn luôn nhớ đến tình cảm yêu thương chân thành của Keith lúc hai người mới gặp nhau. Cô cám ơn vết chàm vì nhờ nó mà cô biết được người con trai nào yêu mến cô thật lòng, rằng không phải vẻ đẹp hình thức mà chính là vẻ đẹp trong tâm hồn cô đã thu hút anh ngay buổi đầu gặp mặt. Đó chính là sự rung động chân thành và sự bền vững của tình yêu mà cô hằng mong đợi.
Nhã Khanh
Theo Small Miracles for Love



Điều kỳ diệu của tình yêu


Tôi chưa kịp vui mừng khi biết mình đang mang thai đứa con đầu lòng, thì nhận được tin căn bệnh ung thư của mẹ đã chuyển sang giai đoạn cuối.
Hơn mười năm qua, mẹ đã cố gắng chống chọi với căn bệnh này bằng tất cả sức lực và ý chí của mình. Tưởng như căn bệnh đã bị khuất phục trước sức mạnh kiên cường của mẹ,
nhưng nó vẫn tiềm ẩn trong cơ thể chờ đợi cơ hội bùng phát. Và bây giờ, đúng vào thời khắc vui sướng, mãn nguyện nhất của vợ chồng tôi, căn bệnh của mẹ tôi đột ngột trở nặng. Và mẹ
tôi phải vào nằm viện với một hy vọng rất mong manh, trong khi mầm sống trong người tôi lớn dần qua từng ngày.
Tôi muốn sẻ chia với mẹ về niềm vui mỗi khi đứa con trong bụng quẫy đạp; muốn hỏi mẹ về những thay đổi của cơ thể khi mang thai; muốn được mẹ chăm sóc, chỉ bảo những điều
cần thiết khi sinh con; và nghe mẹ kể về những kỷ niệm khi sinh tôi... Nhưng tất cả những điều tưởng như rất đỗi bình thường đó đều không thể thực hiện được vào lúc này.
Điều duy nhất tôi có thể làm là cầm tay mẹ và cầu nguyện cho mẹ được sống đến ngày con tôi chào đời. Tôi muốn mẹ mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy đứa cháu ngoại đầu tiên.
Mỗi khi bên mẹ, tôi đều kể mẹ nghe về những thay đổi từng ngày của mầm sống trong tôi.
Dù mẹ không thể trả lời, nhưng tôi biết mẹ vẫn đang nghe và cảm nhận được những gì tôi nói.
Ngày qua ngày, như hiểu được tình cảm và niềm khát khao của tôi, sức khỏe của mẹ dần dần hồi phục. Đầu tiên, mẹ cử động tay chân, sau đó mẹ ngồi dậy và trò chuyện với tôi. Mẹ
còn bảo rằng sẽ chờ cho đến khi được bồng đứa cháu ngoại của mình.
Cuối cùng, con trai tôi đã chào đời khỏe mạnh trong những giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ tôi. Không có gì diễn tả hết được niềm vui của tôi vào lúc đó! Tôi thầm cảm ơn cuộc đời
đã dành cho mẹ con tôi niềm hạnh phúc nho nhỏ nhưng trọn vẹn. Hai tuần sau, mẹ tôi ra đi mãi mãi, nhưng tôi biết được tâm hồn của mẹ rất thanh thản, bình yên.
Giờ đây, mỗi khi nhìn gương mặt bé bỏng, ngây thơ của con trai, tôi lại nhớ đến tình yêu thương vô bờ của mẹ. Tình yêu đó giúp tôi vượt qua mọi nỗi đau khổ, mất mát trong cuộc
sống. Những nụ cười rạng rỡ hay những giọt nước mắt đớn đau rồi sẽ qua, chỉ có tình yêu là mãi trường tồn.
- Đặng Hòa
Theo Love Can Last Forever



Trái tim mang nhiều thương tích

Một buổi chiều trong công viên, có một chàng trai đang chăm chú vẽ một trái tim. Trên khung giấy trắng dần dần hiện ra một trái tim thật đẹp, thật hoàn hảo khiến mọi người đứng xem đều trầm trồ khen ngợi.
Bỗng một ông lão đi đến. Ông trầm tư ngắm nghía bức tranh của chàng trai một hồi lâu, rồi lặng lẽ mượn bút vẽ một hình thoạt nhìn rất lạ, nhìn thật kỹ mới nhận ra đó là hình mộttrái tim....
Chàng trai ngạc nhiên nhìn trái tim ông lão vừa vẽ, nó bị chắp vá chằng chịt, nhưng rõ ràng vẫn là một trái tim. Trên trái tim ấy, có chỗ như bị khuyết lõm, có chỗ như bị cắt đi và
được ghép nối bởi những mảnh to nhỏ khác nhau.
Mọi người bắt đầu bàn tán và lắc đầu tỏ ý không hiểu ý nghĩa hình vẽ trái tim của ông lão.
Chàng trai thắc mắc:
- Cụ ơi! Cháu không hiểu vì sao cụ lại vẽ trái tim như vậy? Làm sao trái tim lại mang nhiều vết sẹo và ráp nối như thế?
Ông cụ mỉm cười rồi nói:
- Đúng! Trái tim của ta có thể không hoàn hảo, nhưng nó là một trái tim thực sự. Đấy chỉlà do trái tim này đã có thời gian sống và trải nghiệm nhiều hơn trái tim của cậu. Hãy nhìn những dấu vết này! Tuy có nhiều thương tích nhưng tôi luôn tự hào về nó. Cậu biết không, khi tôi trao một mảnh tim của tôi cho một người thân, cha mẹ, anh chị, bạn bè và cả những người mà tôi tình cờ gặp được... thì ngược lại, họ cũng trao cho tôi một mảnh tim của họ để đắp vào chỗ trống ấy. Những mảnh tim này không hoàn toàn giống nhau: phần trái tim mà
cha mẹ trao cho tôi bao giờ cũng lớn hơn phần tôi trao lại; con gái tôi dành cho tôi phần trái tim trong trẻo nhất; bạn đời tôi tặng cho tôi phần trái tim đẹp nhất và chung thủy nhất...
Những mảnh tim ấy đã ghép vào nhau và tạo thành những vết chắp vá của trái tim tôi.Chính điều này luôn nhắc tôi nhớ về những người tôi yêu dấu, những tình yêu mà tôi đã được chia sẻ trong đời...
Ông lão nói tiếp:
- Còn những vết lõm này là phần trái tim tôi trao đi mà chưa được nhận lại. Cậu biết đấy, tình yêu trao đi chẳng cần đến sự đền đáp. Dù những khoảng trống này nhiều lúc làm tôi đau đớn, nhưng cũng chính nhờ chúng mà tôi có động lực để khao khát được sống, và có niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn. Chàng trai ạ, nhờ những mảnh chắp vá này mà trái tim của tôi có sức sống mãnh liệt, trưởng thành và cảm nhận cuộc sống trọn vẹn, sâu sắc
hơn đấy.
Đám đông im lặng, còn chàng trai không giấu được nỗi xúc động đang dâng trào trong lòng. Anh tự hào cầm bút cắt đi một mảnh trong trái tim hoàn hảo của mình và đắp vào một phần khuyết của trái tim ông lão. Đáp lại, ông lão cũng tặng anh một mảnh trái tim ông.
Giờ đây, trái tim của chàng trai đã có một vết sẹo. Tuy không còn hoàn hảo nữa, nhưng chàng trai cảm thấy trái tim mình đầy sức sống hơn bao giờ hết. Anh nhận ra sức mạnh và vẻ đẹp của trái tim không phải ở chỗ nó được giữ kỹ để không có một vết tích, tổn thương nào của cuộc đời - mà trái lại, càng hòa nhập và biết chia sẻ, dám yêu, dám sống và sẵn sàng cho đi, trái tim của con người càng trở nên nhạy cảm, sâu sắc và đập mạnh mẽ hơn.
- Hồng Tâm
The Real Heart
Đôi lúc trái tim cũng cần phải biết buồn đau, biết khóc để cảm nhận được giá trị của sự yêu thương; và biết cho đi để cảm nhận niềm vui, hạnh phúc của sự chia sẻ.

Lời xin lỗi thứ 100



Đó là ngày thi đầu tiên của học kì một. Tôi xong sớm hơn một tí, tôi gọi điện cho anh.
- Này, hôm nay em về sớm, anh ghé đón em nhé.
- Ừ, chờ anh năm phút nhé.
- Năm phút ? Trường ngay kế nhà anh mà.
- Anh chuẩn bị một tí.
- Dạ, nhớ nhanh nhanh nha.
Hai giờ chiều, mặt trời nóng bức, tôi đứng dưới bóng cây, quạt quạ cho mát. Dù cũng
chẳng ăn thua gì, nhưng có quạt vẫn hơn.
Năm phút trôi qua, anh vẫn chưa xuất hiện, tôi thấy không hài lòng khi nhìn đồng hồ.
Mười phút và anh vẫn chưa đến…Hay anh gặp tai nạn?
Mười lăm phút trôi qua, rồi anh cũng xuất hiện.
- Sao anh tới trễ thế ?
Anh thậm chí chẳng tỏ vẻ gì có lỗi. À, đang xem tivi.
- Cái gì ? Tivi á? Tại sao anh không ngủ, tắm và ăn trước khi đến đây đi?
Tôi chả còn gì để nói, không cầm lấy cái mũ bảo hiểm anh đưa tôi, chỉ đứng đó và nhìn
anh chằm chằm.
- Anh xin lỗi.
đó là lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi với tôi…
Từ khi quen anh tôi biết anh là một người ích kỉ và chưa một lần nào xin lỗi một đứa con
gái.
Tôi nhìn anh, được rồi, cầm lấy mũ và để anh đưa về nhà. Anh luôn hành động như vậy,
không giải thích, không cãi vã. điều duy nhất anh làm là xin lỗi. Với tôi, không phải cái
gì cũng được giải quyết bằng một lời xin lỗi. Tôi không bao giờ hỏi tiếp gì sau mỗi lần
anh xin lỗi. Anh nói rằng, đó là lần đầu tiên anh xin lỗi một người con gái. Dù là phải can
đảm mới nhận lỗi, nhưng anh chưa lần nào sửa lỗi cả. Nói lời xin lỗi đã trở thành từ khiến
tôi không nói gì được nữa. Nước mắt lăn dài trên má vào lần thứ 59 anh xin lỗi tôi.
Tôi gật đầu: Anh không cần phải xin ỗi em nữa. Nếu anh không thể thay đổi, thì đừng để
em cứ cho anh hết cơ hội này đến cơ hội khác, hy vọng và tin rằng anh sẽ thay đổi.
Anh ôm tôi nhẹ nhàng, nói lời xin lỗi thứ 60.
Thậm chí lần đó, anh cũng không thay đổi, và rồi cũng không một lời giải thích.
Tôi bắt đầu lo lắng không biết liệu anh có giấu tôi điều gì không.
- Anh cóc huyện gì mấy ngày nay vậy?
- đâu có gì đâu/
- Vậy sao anh đối xử với em kỳ vậy?
- đâu có.
- Anh có thể nói gì khác hơn câu đó không vậy? Anh biết là em lo lắng , đứng ngồi
không yên, anh có coi em là bạn gái của anh không vậy?
- Anh xin lỗi…
- Em không muốn nghe anh xin lỗi nữa…
Tôi dập điện thoại và anh không gọi lại. Anh thậm chí không hỏi thăm tôi. Có lẽ chúng
tôi nên chia tay.
đây là lần thứ 99 anh nói lời xin lỗi. Từ ngày đó, tôi không bao giờ gọi điện cho anh hay
tìm kiếm anh, thỉnh thoảng tôi có thấy cuộc gọi vô danh trong máy mình, nhưng mỗi lần
tôi chào , nó lại im tịt. Tôi nghĩ đó là điện thoại của anh, nhưng tại sao anh lại không nói
cơ chứ? Một tháng trôi qua, tôi hết chịu nổi cảm giác không có anh nên tôi chạy tới
trường tìm anh. Tôi đứng ngoài lớp anh và tìm quanh, không thấy bóng dáng anh.
- Xin lỗi anh cho em hỏi có anh XOXO ở đây không?

- À, mình nghĩ là bạn ấy đã nghỉ học rồi.
- Hả, sao lại thế ? từ lúc nào vậy?
- Bạn ấy không đến lớp một tháng nay rồi/
- À,à…Cảm ơn anh.
Một tháng…không đi học một tháng…sao vậy ta? Tôi chạy như vấp về nhà. Gọi điện cho
anh: Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…
Tôi gác máy, gọi tới số điện thoại nhà anh, vẫn không nghe trả lời.
Có chuyện gì vậy? Gia đình anh chuyển nhà ư? Cứ như là anh biến mất khỏi mặt đất này
mà không để lại một chút dấu vết nào cả. Tôi không thể tìm ra anh…khi tôi như đang
quẫn trí thì điện thoại reng, một đứa bạn của tôi. đó là một trong những đưa em trai của
anh và là bạn rất thân của tôi.
- Này, lâu nay cậu biến đâu vậy? Anh Paul đang nằm viện.
- Sao ? Chuyện gì vậy hả?
- Anh ấy đang năm trong bệnh viện thành phố, chỗ lần trước cậu nằm đó.
- Tớ tới đó liền.
Tôi đã chạy hết tốc lực và khi tới bệnh viện tôi thấy ba mạ anh đã ở đó. Tôi hỏi họ số
phòng và lao nhanh qua sảnh. Anh nằm trên giường, nhìn tôi, không nói một lời, không
nhúc nhích.
- Sao vậy anh? Sao anh không liên lạc gì với em cả?
Anh im lặng, và vẫn dán mắt vào tôi.
- Nào, hãy trả lời em đi…sao anh không nói?
Một giọt nước mắt lăn xuống bên khóe mắt, và như thể là anh dùng hết sức bình sinh để
thốt lên…
- Anh…xin lỗi!
Rồi anh nhắm mắt.
- Nào đừng như thế…tại sao lại xin lỗi em?
đừng xin lỗi em ….hãy tỉnh dậy đi anh…hãy trả lời em đi anh.
Tôi sụt sịt và ngồi xuống bên mép giường anh, nắm chặt áo anh, tôi khóc thành tiếng…
- Tại sao anh phải xin lỗi? Tại sao lại không cho em một lời giải thích? Em sẽ không tha
thứ cho anh, hãy tỉnh dậy đi anh, nói lời xin lỗi thì đâu có ích gì…Nếu anh không tỉnh
lại, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, em xin anh đấy…hãy mở mắt ra…
đó là lời xin lỗi thứ 100.
Một nhóm bác sĩ, y tá kéo tôi ra và cố gằng làm cho anh tỉnh lại. Tôi không đứng lên nổi…
đầu óc tôi trống rỗng…mắt tôi chỉ thấy một màu đen tối.
Anh đã từ giã cuộc đời này…Tôi đã không còn cơ hội để chạm vào anh nữa.Nhưng đôi khi,
anh xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nói cho tôi nghe anh đang làm gì. Anh vẫn luôn bên tôi,
vẫn sống trong trái tim tôi, vẫn cười vào sự khờ khạo của tôi, và gọi tôi là người yêu của
anh…anh không bao giờ xin lỗi tôi nữa.
Sau đó một tháng, mẹ anh tới tìm tôi, và đưa cho tôi một chiếc hộp. Trong đó có 100 tấm
hình, sau mỗi tấm hình là một câu chuyện…lý do tại sao anh làm tôi giận.
Lần đầu tiên, em thương yêu, anh không cố ý đón em trễ. Anh biết lý do này thật sự không
thỏa đáng, nhưng khi đó anh không dám nói sự thật cho em hay, trước khi anh rời anh, anh
thấy đau ở ngực, nhưng anh vẫn có mặt để gặp em, em tha lỗi cho anh không?
Lần thứ hai, em thương yêu, anh…
Lần thứ ba, em thương yêu, anh…
Lần thứ 100. em thương yêu, anh không muốn bỏ em một mình trên cuộc đời này. Phải như
thế bởi vì Chúa không cho anh cơ hội để nói Anh Yêu Em Suốt đời, và để đeo chiếc nhẫn
cưới vào ngón tay em…Em là cô gái đầu tiên anh xin lỗi. Và cũng là cô giá đầu tiên anh
muốn luôn bên cạnh trong suốt cuộc đời anh…Hãy tha thứ cho anh đã không mang đến
hạnh phúc cho em nhưng anh sẽ là thiên thần của em, luôn dõi theo em…Nhìn em khi em
hạnh phúc…hứa với anh…đừng khóc em nhé. Anh không muốn em khóc vì anh như thế đâu.
Anh yêu em .Paul.
Làm sao tôi không khóc đây? Những gì anh nói làm sao em làm được đây? Tấm hình cuối
cùng chụp anh trong bệnh viện. Mặc dù anh ốm lắm, nhưng nụ cười anh tươi hơn bao giờ
hết. Khuôn mặt anh trắng và cứ như là anh đang cố sức nở nụ cười cuối cùng trong bức ảnh
cuối cùng, thứ 100. Chính khi anh cần tôi nhất, tôi lại không bên anh.
- Em xin lỗi.
Tôi nắm chặt bức hình và khóc cho hai chúng tôi…
Nắm tay con




Một cô bé và cha đi ngang qua cây cầu. Cha hơi sợ và hỏi cô con gái nhỏ:
“Con yêu, hãy nắm lấy tay cha để con khỏi rơi xuống sông.”
Cô bé đáp:
“Không, cha ơi. Cha nắm tay con đi.”
“Như vậy thì khác gì đâu con ?” Người cha lúng túng hỏi.
“Rất khác đó cha ơi.” Cô bé đáp.
“Nếu con nắm tay cha và có điều gì đó xãy ra với con, rất có thể là con thả tay cha ra. Nhưng
nếu cha nắm tay con, con biết là cho dù điều gì xãy ra, cha sẽ không bao giờ buông tay con
ra.”
Trong bất kỳ mối quan hệ nào cũng vậy, cốt lõi của niềm tin không phải nàm trong sự ràng
buộc, mà trong sự gắn kết đầy niềm thương mến. Vì thế, hãy nắm lấy tay người bạn yêu
thương hơn là mong đợi họ nắm lấy tay bạn…